Chuyện gì cũng không chú ý, thì thế nào cũng có ngày... Thấm thoát, tôi đã có thể trở lại sở làm. Tháng đầu tiên, tôi bị bó buộc phải ôn tập cho quen lại công việc cũ. Tay chân đầu óc cứ lóng ngóng chẳng nhuần nhuyễn chút nào khiến cho ông xếp của tôi là người Tây Ban Nha đã phải lên tiếng: — Này thằng Vú (Vũ)! Cái đầu của mày đã lành hẳn mà sao tay chân của mày vụng về quá thể vậy kìa! Mày làm cho tao đến điên cái đầu mất Vú à! Giờ “snack” (nghỉ giải lao) tôi với ông xếp rủ nhau đi uống cà phê tán hươu tán vượn giống những lúc thường. Trong câu chuyện, ông tâm sự: — Con vợ mà tao cưng quí nhất mấy tháng nay tự nhiên phải nằm bệnh việc vì chân tay nó bị tê cứng không thể cử động làm việc bình thường. Nó làm cho tao ưu tư quá! Tôi hỏi lại ông ta: — Ông đem bà ấy đi thăm bác sĩ tức thì. Xứ này có bệnh hoạn nào mà y khoa không chữa khỏi, hà tất ông cứ lo âu.