Ông xếp trừng mắt nhìn tôi: — Mày coi tao là thằng mán không bằng, bảo hiểm ngon lành của tao đã bị biết bao nhiêu thằng bác sĩ lừng danh dụ dỗ, cắt cạo gần hết mà con vợ tao tay chân của nó vẫn cứ cứng ngắc thẳng băng, chẳng ép-phê với bất cứ phương pháp trị liệu nào. Tao đang định đi tìm y sĩ người Á Ðông chúng mày để chữa chạy cho bà ấy. Tao nghe họ nói Y Sĩ Á Ðông rất giỏi khoa trị liệu xương cốt này. Chẳng lẽ tao cày bừa khổ như con chó mà hàng đêm cứ phải làm công việc thay thế cho y tá ở nhà thương? Ðã vậy, nệm ấm chăn êm nay còn đâu nữa, tao cứ phải ngủ một mình, chán đời bỏ mẹ. Ông xếp lớn tuổi bình dân, tâm tánh lè phè tưởng nói cho vui câu chuyện. Mấy bữa sau, ông ấy tâm sự với tôi: