— Tao đưa con Julliet nhập viện chuyên khoa châm cứu rồi, xem thử trong một tuần mấy ông bác sĩ Á Châu này có làm cho nó tốt hơn không. Nhưng sau khi hết một tuần, tôi hỏi thăm bệnh tình của vợ ông ấy. Ông ấy bèn nổi máu tạc dzăng, quát tôi liền: Tao mệt mỏi lắm rồi, đừng có hỏi tao về chuyện ấy. Bệnh hoạn cái gì mà chữa mãi cũng chẳng ép phê. Mày lo làm việc đi, thăm hỏi khơi khơi thì có ích gì. Không ngờ lòng tốt của tôi quan tâm tới bệnh tình của vợ ông ấy lại bị ông ta xì nẹc. Tôi cảm thấy hơi buồn, nghĩ thầm trong bụng: Tại chúng mày ăn ở nông nổi, chẳng có tình cảm con người, cho nên ông trời ông ấy không thương đem đến cho gặp thầy gặp thuốc. Bất ngờ tôi chợt nghĩ đến tai biến của tôi, nhớ đến chị Hiền và luôn nghĩ rằng số tôi thật là phước đức, chẳng giống như bà vợ trẻ đẹp của ông xếp này. Tai nạn của tôi, nếu không có chị Hiền, chắc chắn là tôi đã gặp đại nạn.