Ông nói phải! O.K, chiều nay tôi sẽ đi mua một bó hoa rồi cùng ông đến thăm để cho bà ấy lên tinh thần. Ông xếp già thương vợ vui vẻ ra mặt. Ông ta đứng dậy rời khỏi chỗ tôi ngồi, miệng huýt sáo tung tăng inh ỏi. Tôi với ông xếp già tự động đậu xe rồi men theo dãy kiếng dọc theo phòng mạch để vào bên trong. Chúng tôi rảo bước ngang qua một khung kiếng lớn thay cho bức tường của một căn phòng bệnh. Ðột nhiên ông xếp già dừng lại, chỉ tay vào bên trong nói: Chỗ này là căn phòng nơi con vợ của tao đang nằm châm cứu đó!
Nhưng ông ta đề nghị. Tại sao chiều nay mày không đi với tao ghé thăm Julliet một lần cho phải đạo? Julliet cũng hay nhắc đến mày lắm đó nghe Vú (Vũ)! Nghe ông ta nói vậy, tôi cũng nhanh nhẩu gật đầu đồng ý: