Tôi dõi mắt nhìn vào bên trong theo hướng tay ông ta đang chỉ trỏ. Mắt tôi bỗng hoa lên. Ðích thị là khuôn mặt và dáng dấp của chị Hiền, chị đang lom khom cúu xuống trên người của bệnh nhân, dường như chị đang dùng những ngón tay khéo léo để xoay xoay nhè nhẹ cây kim châm cứu. Tôi nhìn thấy rất rõ ràng trên ngón tay giữa của chị vẫn còn đeo chiếc nhẫn có cẩn hột cẩm thạch nhỏ xíu màu xanh biếc giống hệt hôm nào. Mái tóc ngắn của chị phủ xuống hai bên bờ má dịu dàng làm cho tôi không thể nhìn được trọn vẹn khuôn mặc của chị cho đến lúc chị đứng thẳng người lên sau khi để nguyên cây kim châm cứu trên một phiến lưng trần của người bệnh tức là bà vợ của ông xếp già mà chúng tôi sắp sửa đi vào bên trong để thăm viếng. Tôi thảng thốt chạy đến áp sát mặt vào măt kiếng kêu lên, cốt ý để cho chị Hiền đang đứng bên trong có thể trông thấy. Tôi gọi lớn chị liên hồi: