Chị Hiền! Chị Hiền!!! Bên trong lới kiếng chị Hiền vẫn thản nhiên. Rõ ràng chị không hề nghe tiếng tôi đang gọi chị ở bên ngoài. Chị quày lưng bước khỏi cánh cửa căn phòng bệnh nhân. Ở ngoài này tôi tức tốc chạy tới khung cửa chính để đi như chạy vào bên trong, về hướng căn phòng bệnh của bà Julliet đang còn nằm tại đó. Ðến nơi, tôi dõi mắt qua cánh cửa phòng. Chị Hiền đã như tôi vừa nhìn thấy, không còn đứng bên cạnh thành giường của bệnh nhân. Bà vợ tê bại của ông xếp già vẫn còn đang nằm xoay mặt xuống gối, đưa tấm lưng trần có phủ sơ sài một tấm khăn trắng mỏng để che đi những cây kim đang ghim tua tủa trên lưng của bà. Một người y tá đến gần ngưỡng cửa nơi tôi đang đứng nhìn vào trong phòng người bệnh. Cô ta nghiêm nghị lên tiếng: — Xin ông vui lòng trở ra phía trước ngồi đợi.