Còn ít phút nữa sau khi châm cứu cho con bệnh, ông mới có thể vào đây thăm. Tôi trở về thực tế để biết mình đã vượt qua một vài thủ tục thông thường vào những khi vào thăm người bệnh. Tôi vội xin lỗi cô ta về sự đường đột của mình và ngoan ngoãn trở ra ngoài phòng đợi. Ông xếp già lên tiếng với tôi: — Ngồi xuống đây đã nào ông bạn! Ðến đây chúng ta phải làm theo một vài qui cũ của nơi này. Bây giờ còn đang giờ chữa bệnh, họ chưa cho phép mình bước vào bên trong đâu. Vừa rồi mày vụt chạy như bị ma đuổi đi đâu vậy kìa? Không tiện nói ra những ý nghĩ đang gây xáo trộn mạnh mẽ ở trong tâm khảm, tôi nói dối ông ta: — Tôi chạy vào trong để đi tiểu ấy mà! Mắc tiểu quá đi mất...