— Vâng! Ông đợi tại đây, tôi sẽ ra thưa với bà ấy. Ồ! Nhưng thật lòng xin lỗi, tôi chưa nghe rõ tên của ông, phải phát âm nó như thế nào? — Cô đọc là Vũ hay Vú cũng được. Bà bác sĩ nghe đến tên tôi bà ấy sẽ biết liền. Cô không phải lo về chuyện đó. Cô y tá liếng thoắng trề môi chụm mỏ lập lại tên tôi theo lối pháp âm của người Việt mình: — Vú, Vú, Vu, Vu... được lắm, tôi đọc đúng rồi. Có phải không vậy? Tôi vội gật đầu cho qua câu chuyện rồi quay lại nói vài lời thăm hỏi xã giao thân tình với bà Julliet người vợ cưng của ông xếp già cùng với bó hoa tươi nãy giờ tôi vẫn còn nắm chặt trong tay như giữ một món đồ quí giá. Cánh cửa phòng bệnh hé ra sau mấy tiếng gõ lọc cọc.