Như vậy là đã quá rõ ràng. Tôi chưng hửng như người từ trên cao rớt xuống, bị mừng hụt chẳng lẽ bắt nguồn từ ảo giác khác thường của tôi? Ðầu óc của tôi lâu này đã được ổn định hoàn toàn, không còn đâu nhức hoặc bất cứ biến chứng nào khác, nhất là từ sau lần cuối cùng chị Hiền ghé đến thăm tôi, để bàn tay của chị lên trán của tôi cho tôi tiêu tán mọi cơn đau bệnh trong người, mặc dù sau đó, chẳng bao giờ tôi có hứng thứ sờ tới số thuốc men mà bác sĩ điều trị cũng như chị Hiền ân cần nhắc nhở bảo tôi phải uống cho điều độ. Vậy thì bóng chị Hiền mà tôi đã nhìn thấy ngay giữa ánh sáng ban ngày còn tỏ rõ của buổi chiều ở nơi này là ai. Dáng chị dong dỏng thanh bai với mái tóc đen tuyền cắt chải theo kiểu những mệnh phụ dài các Việt Nam, không thể lẫn lộn, hòa trộn được với dáng dấp trái nghịch tròn trịa và mang kích thước thấp ngắn của bà bác sĩ người Tàu tôi đang đối diện.