— Xin bà thông cảm về sự lầm lẫn tôi đã làm phiền bà. Tôi có một người chị thân thương mà tôi đột ngột trông thấy xuất hiện trong căn phòng của bệnh nhân Julliet, tôi tưởng chị tôi đang làm việc nơi đây. Nhưng tôi đã nhìn lầm. Tôi mong bà tha lỗi. Nói xong, tôi để mặc cho bà bác sĩ Tàu ngồi cau mày ra chiều không hiểu được những điều tôi nói, trở lại thêm vài lời trấn an bà vợ của ông xếp già rồi trở về nhà trong một buổi chiều tâm hồn cực kỳ xáo trộn. Tôi không cảm thấy đói bụng trước bàn ăn do cô em gái tôi đã sửa soạn sẵn sàng trên bàn trước khi em tôi đến trường theo học một lớp chuyên môn vào buổi tối. Tôi trở nên như kẻ lạc thần, mở tủ lạnh lấy ra chai bia, uống một hơi xong, tắp táp qua loa rồi vào phòng riêng nằm chắp tay sau ót dõi mắt lên trần nhà nghĩ ngợi vớ vẫn cho đến khi chìm sâu vào giấc mộng từ lúc nào.
Tôi nói thật sự lầm lẫn này với bà ta rồi vội xin lỗi cáo từ: