— Vũ đừng khóc như một đứa trẻ nhỏ làm chị không vui. Có những điều không thể nói ra theo qui luật đất trời, nhưng đã đến nước này, chị nghĩ, cần phải cho Vũ hiểu để chị em chúng ta không phải gượng gạo mãi trong bối cảnh khác lạ này. Chị biết Vũ coi chị là một người như ruột thịt thân yêu, chị cũng nhận Vũ như người em có cùng huyết thống gia đình, như cậu Bình, em trai của chị mà trước đây có lần, chị đã mạnh dạn ghi cho Vũ cả địa chỉ, nhưng chị biết rằng, Vũ không thể nào tìm gặp lại được vợ chồng cậu Bình hoặc là tìm gặp lại chính bản thân của chị nữa đâu. Nói đến đây nước mắt của chị chan hòa trên khuôn mặt tròn trịa cân đối phúc hậu và đẹp như một vì tiên. Trên cánh môi buồn, chị vẫn như sẵn có một nụ cười của một con người có một tâm hồn bao dung và đầy an nhiên tự tại, vài sợi tóc bị làn gió thổi vắt ngang trên khuôn mặt mịn trắng hiền hòa.