Chị Hiền đưa tay thấm nhẹ đôi hàng châu lệ rồi chị tiếp tục nói với tôi: Từ tiền kiếp, chị em chúng ta vốn là chị em ruột thịt một nhà. Chị vốn là người chị cả của Vũ, Vũ là cậu em trai nhỏ mà chị hết sức yêu chiều. Gia đình của chúng ta có một người cha làm nghề đông y chữa bệnh và một mẹ già trọn một đời chỉ biết an phận với những đứa con. Sở dĩ chị nói cho Vũ nghe những chi tiết xa xăm này vì tấm lòng thương yêu gắn bó của chị em chúng ta từ tiền kiếp, đã bị nghiệp quả luyến ái cột chặt nên chưa thể rời xa. Ngày đó cả nhà của chúng ta đã cùng bị chết chung trong một cuộc phi cơ oanh tạc cày nát xóm làng. Gia đình chúng ta khi nghe hiệu còi báo động, tất cả mọi người đã chạy xuống trú ẩn dưới cái Tăng-Xê (hầm đào dưới đất để tránh bom) Vũ còn bé nên bước chân lẫm chẫm không thể chạy nhanh được trong khi cha đang bận lôi mẹ xuống dưới miệng hầm còn chị em mình thì đang chơi đùa những trò con nít. Cha giữ mẹ dưới mặt hầm, kinh hãi hét vọng lên nhắc chị cõng Vũ trên lưng để chạy cho kịp.