Nhưng rồi sau chót, nàng thấy khó lòng “hội nhập” nổi với cung cách hưởng lạc thiếu bóng dáng tình cảm thương yêu, không có tương lai định hướng, với những lần hẹn hò ăn chơi chí mạng, phóng đãng đổi chác qua tay không để lại chút nghĩa ân tình, ngụp lặn thâu đêm suốt sáng để rồi mạnh ai nấy sống, mạnh người người đi... Nàng sực tỉnh, vội vã quay gót tạ từ, trở lại với những gì quen thuộc và rất đỗi Việt Nam. Nhìn ngắm đời sống tỵ nạn rải rác chung quanh, giờ đây mọi cục diện đã khá vững vàng, người người thịnh vượng no cơm ấm áo. Nhưng đại phú do thiên, tiểu phú do cần. Bản chất cần kiệm vốn là huyết thống được cha ông un đúc lưu truyền đã giúp cho mọi người tỵ nạn tuy không trở thành đại phú, cũng đạt đến hàng tiểu phú với một cuộc sống tươm tất đường hoàng.