“Bé Masako được ngồi cùng cha, ăn cơm thấy ngon lành quá nhỉ!” Tôi thử nói đùa như vậy nhưng chồng tôi nghe có vẻ mỉa mai hay sao đó nên mặt mũi trắng bệch ra, khi nỗi khổ sở của tôi đến mức cực hạn thì đột nhiên tiếng radio nhà hàng xóm bắt đầu phát bài quốc ca Pháp, chồng tôi lắng tai nghe: “A, ra vậy, thì ra hôm nay là ngày kỷ niệm cách mạng Pháp.” Và thầm thì như độc thoại, rồi mỉm cười, như nói cho tôi và bé Masako nghe: “Ngày mười bốn tháng bảy, ngày này đây, cách mạng...”