Chồng tôi nói dở giữa chừng như vậy rồi ngưng. Tôi liếc nhìn, thấy chồng tôi miệng méo xệch, nước mắt ầng ậc trên mi, khuôn mặt nhìn như muốn khóc rồi cất giọng nghẹn ngào. “Phá ngục Bastille, dân chúng nhé, từ khắp nơi vùng dậy, rồi sau đó dù bữa tiệc hoa mùa xuân của Pháp đã vĩnh viễn, vĩnh viễn mất đi nhưng cũng phải phá hoại, dù cho hiểu rằng sự kiến thiết một thứ đạo đức mới, một trật tự mới vĩnh viễn không thể nào thực hiện được nhưng vẫn phải phá hoại thôi, cách mạng vẫn chưa hoàn thành; Tôn Dật Tiên nói vậy rồi chết nhưng việc hoàn thành cách mạng có lẽ vĩnh viễn chẳng bao giờ được, tuy vậy cũng vẫn phải làm cách mạng, bản chất của cách mạng là thứ đẹp và đau khổ; nói rằng sẽ làm chuyện như thế, mình sẽ trở thành gì đây, nỗi đau khổ, vẻ đẹp ấy, và rồi tình yêu...”