Bài quốc ca Pháp vẫn tiếp tục, chồng tôi vừa nói vừa khóc, rồi sau đó chừng như thấy ngượng nên lại cố nặn ra một nụ cười khinh khỉnh. “Chà, có vẻ cha là một tay say rượu khóc nhè rồi.” Nói vậy rồi ngoảnh mặt đứng dậy, đi ra bếp rửa mặt. “Không được rồi. Say quá. Lại khóc vì cách mạng Pháp nữa chứ. Đi ngủ chút đây.” Chồng tôi nói rồi đi vào căn phòng sáu chiếu, sau đó là lặng yên nhưng chắc chắn là nằm co mình mà khóc sụt sịt thôi. Chồng tôi không phải khóc vì cách mạng. Không, nhưng có lẽ cách mạng Pháp và tình yêu gia đình thì cũng giống nhau.