3 Mỗi ngày, mỗi ngày, nắng nóng kéo dài. Vì trời nóng và vì lo lắng nữa nên đến bữa tôi không thể nào nuốt trôi, xương gò má nhô lên, đầu vú cho con bú cũng teo lại, còn chồng tôi cũng chẳng ăn uống được chút gì, hai mắt lõm sâu xuống, lấp lánh những tia nhìn đáng sợ, đôi khi tự xỉ vả mình rồi lại cười khùng khục, còn nói là: “Chẳng thà phát điên lên còn vui hơn em ạ.” “Em cũng vậy đấy.” “Người đúng chắc chắn không có gì phải khổ sở cả đâu. Anh cảm động lắm! Tại sao mẹ con em lại nghiêm túc, lương thiện như vậy? Đáng lẽ ngay từ đầu phải có sự phân biệt rõ những con người được sinh ra để sống đàng hoàng trong thế giới này với những con người không phải như thế chứ.” “Không đâu, em chậm chạp ngu muội lắm, chỉ là...” “Chỉ là...” Chồng tôi nhìn tôi với ánh mắt vô cùng kỳ lạ như của người điên.