Tôi ngậm miệng. Ah, không thể nào nói được. Những chuyện cụ thể thật đáng sợ, không thể nói gì. “Chỉ là thấy anh khổ sở như vậy làm em cũng khổ tâm theo.” “Cái gì chứ, vớ vẩn.” Chồng tôi nhẹ người mà mỉm cười nói vậy. Lúc đó, đột nhiên tôi hưởng thụ được cảm giác hạnh phúc mát lành đã lâu rồi không có được. (Đúng vậy, chỉ cần làm cho tâm trạng của chồng mình trở nên vui vẻ thì tâm trạng của tôi cũng vui vẻ theo. Chẳng cần đạo đức gì, chỉ cần tâm trạng vui vẻ là được). Khuya hôm đó, tôi chui vào màn của chồng.