“Được rồi, được rồi. Anh đừng suy nghĩ gì cả.” Tôi nói vậy rồi ngả người vào thì chồng tôi cất giọng khàn khàn. “Thứ lỗi cho anh, Escuse me.” [3] Chồng tôi nói như đùa cợt rồi ngồi dậy xếp bằng trên giường. “Đừng phiền, đừng phiền. Don’t mind, don’t mind.” [4] Đêm mùa hạ trăng tròn, có bốn năm tia sáng từ khe hở của tấm liếp che xuyên vào màn, rọi lên tấm ngực trần gầy gò của chồng tôi. “Anh gầy đi nhiều đấy.” Tôi bật cười và nói đùa như vậy rồi cũng ngồi dậy. “Em mới gầy đi đấy. Cứ lo lắng không đâu nên mới vậy mà.” “Không đâu, chẳng phải em đã nói rồi sao.