Đừng lo lắng đến những chuyện không đâu. Hãy bình tâm lại và có lòng tự hào. Anh lúc nào cũng chỉ nghĩ cho em thôi. Về điểm này thì dù em có thể tự tin đến mấy cũng không thừa đâu.” Tự nhiên nói ra toàn những chuyện mất hứng, nghiêm trang đáng ghét nên tôi khó chịu, cúi mặt mà lí nhí. “Nhưng mà anh đã thay đổi rồi đấy.” (Em chẳng thà không được anh nghĩ đến, chẳng thà bị anh ghét, căm hận thì tâm tư em có lẽ còn thoải mái hơn. Nghĩ cho em đến mức như vậy mà còn đi ôm ấp người khác, cái kiểu cách đó của anh đã đẩy em xuống địa ngục rồi). Có lẽ đàn ông thường hiểu lầm rằng lúc nào cũng nghĩ về vợ mình là đạo đức chăng? Cho dù có thích người khác đi nữa mà vẫn không quên vợ mình là điều đúng đắn, là lương tâm, chẳng phải đàn ông thường xuyên nghĩ phải như vậy hay sao?