Tôi không tin vào nhà cách mạng có gương mặt bi tráng. Tại sao chồng tôi không thể công khai yêu người con gái đó một cách vui vẻ để làm cho vợ mình cũng vui vẻ theo? Thứ tình yêu địa ngục ấy đối với đương sự có thể là một nỗi khổ đau riêng nhưng lại gây phiền hà đến bao nhiêu người khác. Nếu như có thể thay đổi phần nào cảm xúc của mình bằng một cuộc cách mạng chân chính thì chắc chắn đâu phải là chuyện gì khó khăn. Vậy mà sự gớm ghê của cái thập tự giá cách mạng chẳng thay đổi được một chút cảm xúc nào đối với vợ mình cả. Sự ngu ngốc đến mức kinh ngạc ấy làm tôi phiền muộn rã rời hơn là cảm thấy buồn thương và giận dữ khi đưa ba đứa con lên tàu điện đi nhận xác chồng ở Suwa.