“Rất tốt,” giám thị cúi người hạ giọng nói. “Chúng tôi cài chúng hiển nhiên là để nhắc nhở các em. Mọi lúc, mọi nơi, từng cử chỉ của các em đều bị giám sát. Vì thế đừng có làm trò gì ngu ngốc—là như thế đấy, hãy tự cứu lấy mình đi.” Mỗi khi có ai đó nói với Luce như thể cô là một đứa khùng toàn tập, cô lại càng tin đó là sự thật. Cả mùa hè, những ký ức đó cứ ám ảnh cô, trong những giấc mơ của cô và trong những khoảng khắc hiếm có lúc bố mẹ bỏ cô lại một mình. Có chuyện gì đã xảy ra trong cái cabin đó mà tất cả mọi người (kể cả Luce) đều muốn biết chính xác là gì. Cánh sát, thẩm phán, nhân viên xã hội đều nỗ lực dò hỏi sự thật từ cô nhưng cô hoàn toàn chẳng biết tí gì về chuyện ấy.