“Arriane,” giọng cậu đều đều. “Cam,” Arriane quăng trả bằng giọng điệu y xì. “Cậu biết cậu ta à?” Luce thì thầm, tự ngẫm không biết có phải ở cái trường cải huấn này cũng chơi bè kết cánh giống bên Dover không. “Đừng bắt tớ nhớ lại nữa,” Arriane nói, lôi Luce khỏi cánh cửa ra ngoài khung trời xám xịt và ẩm ướt. Ngay sau khu nhà, một con đường dạo bộ sứt sẹo viền sát ngay khoảng sân hoang tàn. Cỏ trên sân mọc quá cao khiến cả khu này trông giống một bãi đất hoang hơn là sân vận động trường nhưng tấm bảng ghi tỷ số bạc màu và cụm khán đài bằng gỗ trông lại hoàn toàn tương phản.