“Tởm quá. Ô, còn đó là khu nghĩa địa.” Luce nhìn theo ngón tay Arriane đang chỉ đến một nơi tít tắp phía trái khuôn viên trường, xa hơn cả khu ký túc. Màn sương dày đặc che phủ quanh một khu đất chỉ có một bức tưòng ngăn cách, ba phía còn lại được bao bọc bởi rừng sồi rậm rịt. Luce không thể thấy bên trong khu nghĩa trang vì nó gần như lún sâu xuống dưới mặt đất nhưng cô vẫn ngửi được mùi mục rữa và nghe thấy bản đồng ca ù ù của lũ ve ẩn mình trên những vòm cây tán lá.