Trong vài giây ngắn ngủi đó, cô tưởng như nhìn thấy những vệt mơ hồ đen tối vụt qua—nhưng chỉ vừa chớp mắt chúng đã biến mất. “Đấy là nghĩa địa sao?” “Ờ, nó vốn của bên quân đội thời kỳ nội chiến cho nên ở đó chôn mọi thể loại xác chết. Rùng mình nhất là cái lúc người ta moi hết lên ấy. Ô chồ ôi,” Arriane cường điệu bằng cái giọng bắt chước dân miền Nam, “mùi hôi bốc lên đến tận trời xanh í nha.” Rồi rất nhanh sau đó nháy mắt với Luce. “Chúng ta sẽ thường xuyên phải tới đó đấy.” Luce nhìn Arriane chằm chằm xem có phải cô nàng đang đùa không. Arriane đơn giản nhún vai một cái.