Cô như cảm nhận được khoé miệng mình cũng cong lên đáp trả nụ cười của cậu ta nhưng rồi cậu ta đưa tay lên cao. Và đường đường chính chính giơ ngón giữa ra với cô. Luce nhìn cảnh ấy mắt chữ A miệng chữ O. “Gì thế?” Arriane hỏi hiển nhiên là về chuyện vừa diễn ra. “Thôi khỏi,” cô nàng nói luôn. “Không còn thì giờ nữa. Tờ ngửi thấy mùi chuông báo.” Vừa nói xong thì chuông đổ, toàn bộ học viên chậm chạp lê bước vào khu nhà. Arriane kéo mạnh tay Luce thao thao bất tuyệt về việc lát nữa sẽ gặp nhau ở đâu, khi nào. Nhưng Luce lúc này vẫn đang quay cuồng choáng váng vì cú đòn giáng xuống khi nãy của một kẻ hoàn toàn xa lạ. Cơn mê mẩn nhất thời của cô với Daniel đã biến mất và hiện tại cô chỉ muốn biết duy nhất một chuyện: Thằng cha này rốt cuộc bị làm sao?