“Chúng ta không chỉ là những kẻ đồng mưu,” Mẹ Chí tôn phản bác.
“À, phải,” Scytale đồng ý. “Chúng ta có nghị lực và chúng ta học rất nhanh. Điều đó khiến chúng ta trở thành niềm hy vọng đích thực duy nhất, sự cứu vớt chắc chắn cho toàn nhân loại.” Hắn nói với ngữ điệu tin tưởng tuyệt đối mà nếu ở người Tleilaxu thì có lẽ là sự chế nhạo tột bậc.
Chỉ Mẹ Chí tôn là có vẻ hiểu được sự tinh tế đó. “Tại sao?” mụ hỏi thẳng Scytale.
Trước khi người Diện Vũ kịp trả lời, Edric hắng giọng nói: “Chúng ta đừng mất thì giờ bàn luận mớ triết lý vô nghĩa này nữa. Mọi câu hỏi đều có thể rút về chỉ độc một câu: ‘Tại sao lại có một cái gì đấy?’ Mọi câu hỏi về tôn giáo, thương mại hay chính quyền chung quy lại đều có một mẫu số chung: ‘Ai sẽ nắm quyền?’ Những sự liên minh, kết nối, liên hợp, tất cả đều chạy theo ảo vọng nếu không hướng tới quyền lực. Hầu hết các sinh vật có tư duy rồi sẽ nhận ra rằng mọi thứ khác đều là vô nghĩa.”
Scytale nhún vai, một hành động chỉ nhắm tới Mẹ Chí tôn. Edric đã trả lời câu hỏi của mụ thay cho hắn. Cái tên xuẩn ngốc làm ra vẻ biết mọi thứ này là điểm yếu lớn nhất của họ. Scytale tiếp tục nói để chắc chắn là Mẹ Chí tôn hiểu: “Cẩn thận lắng nghe bậc thầy, ta sẽ có được kiến thức.”