Thật ra giờ chỉ còn lại mối nguy hiểm nhỏ nhoi rằng một ai đó từ những ngày ở sietch có thể nhận ra chàng qua ánh mắt, qua mùi cơ thể hoặc dáng đi của chàng. Thậm chí ngay cả khi đó, khả năng gặp phải kẻ địch là rất ít ỏi.
Rèm cửa sột soạt và một dải sáng lướt qua đánh thức chàng khỏi trạng thái mơ màng. Chani bước vào, mang theo cà phê trên khay bạch kim. Hai quả đèn cầu nô dịch lướt theo, bay vụt vào vị trí: một ở đầu giường, một lơ lửng cạnh nàng để soi cho nàng làm việc.
Chani cử động với phong thái trẻ trung bất diệt của sức mạnh mỏng manh - quá độc lập, quá dễ tổn thương. Có gì đó trong cách nàng cúi người trên bình cà phê nhắc chàng nhớ lại những ngày đầu họ gặp nhau. Nàng vẫn giữ được dáng dấp như yêu nữ với làn da sẫm màu, dường như không hề chịu tác động của những năm tháng đã qua - chỉ trừ khi nhìn kỹ vành ngoài khóe mắt không sắc trắng và thấy những nếp nhăn ở đó: “dấu cát”, những người Fremen miền sa mạc vẫn gọi như vậy.