Chàng nhắm mắt và lại thấy Chani thời thiếu nữ trong ký ức: thấp thoáng tuổi xuân thì, ca hát, tỉnh dậy bên cạnh chàng - hoàn hảo tới mức chỉ hình ảnh nàng thôi cũng đủ nuốt trọn lấy chàng. Trong ký ức chàng, nàng mỉm cười... thoạt đầu e lệ, rồi gượng gạo trước cặp mắt nhìn, như thể nàng đang muốn trốn chạy.
Miệng Paul khô lại. Trong thoáng chốc xộc lên mũi chàng mùi khói của một tương lai thảm khốc và giọng của một thị kiến khác ra lệnh cho chàng hãy thoái lui... thoái lui... thoái lui... Tầm nhìn tiên tri của chàng đã nghe lén cõi vĩnh hằng từ rất lâu rồi, vồ lấy những mớ lưỡi xa lạ, lắng nghe đá và nghe xương thịt vốn không phải của mình. Từ ngày đầu tiên chàng va chạm với mục đích kinh khủng ấy, chàng đã nhòm ngó tương lai, hy vọng tìm được sự bình yên.
Dĩ nhiên vẫn còn có cách. Chàng biết rõ nó trong tim mình mà không biết được trái tim của nó - một tương lai thuộc lòng, nghiêm khắc chỉ thị cho chàng: hãy thoái lui, thoái lui, thoái lui...