Paul mở mắt ra, nhìn cái quyết định rõ nét trên mặt Chani. Nàng ngồi lặng yên, đã ngừng xoa bóp chân chàng - một người Fremen thuần khiết nhất. Những đường nét vẫn quen thuộc dưới chiếc khăn hôn nhân nezhoni màu xanh đeo trên tóc trong khuê phòng kín đáo của họ. Nhưng quyết định ấy lại đeo lên cho nàng cái mặt nạ của một cách nghĩ khác, cổ xưa và lạ lẫm với chàng. Phụ nữ Fremen vẫn chia sẻ những người đàn ông của họ hàng nghìn năm nay - không phải lúc nào cũng trong yên bình, nhưng luôn luôn bằng cách nào đó để việc này có vẻ vô hại. Có điều gì đó giống người Fremen đến khó hiểu theo cách này đã xảy ra ở Chani.
“Nàng sẽ cho ta đứa con thừa tự duy nhất mà ta muốn,” chàng nói.
“Chàng đã thấy điều đó?” Giọng nhấn mạnh cho thấy nàng rõ ràng đang nhắc tới sự tiên tri.
Như bao lần khác, Paul tự hỏi thầm làm cách nào chàng có thể giải thích được sự tinh tế của lời tiên tri, thị kiến trải những dòng Thời gian không đánh số bập bềnh trước mặt chàng như trên một tấm vải gợn sóng nhấp nhô. Chàng thở dài, nhớ làn nước sông run rẩy và dần chảy thoát khỏi hai bàn tay đưa lên. Ký ức làm gương mặt chàng ướt đẫm. Làm thế nào có thể trầm mình vào dòng tương lai càng lúc càng mờ mịt dưới áp lực của quá nhiều lời tiên tri?