“Vậy là chàng không thấy nó,” Chani nói.
Cái tương lai-thị kiến ấy không còn nằm trong tầm với của chàng, chỉ trừ khi chàng bỏ ra những nỗ lực làm mình kiệt quệ sinh lực, mà nó có thể cho họ thấy gì hơn ngoài đau thương? Paul tự hỏi. Chàng cảm thấy như mình đang cư ngụ ở một miền trung gian không mấy thiện cảm, một nơi bỏ hoang mà ở đó những cảm xúc của chàng trôi dạt, đưa đẩy và bị cuốn ra ngoài trong sự bồn chồn không kiềm chế được.
Chani đắp chân chàng và nói: “Một đứa con nối dõi cho gia tộc Atreides, đây không phải là điều ta có thể phó thác cho cơ may hay một người phụ nữ.”
Đó có lẽ là điều mẹ chàng hẳn sẽ nói, Paul nghĩ. Chàng tự hỏi liệu Lệnh bà Jessica có bí mật giữ liên lạc với Chani không. Mẹ chàng sẽ nghĩ cho lợi ích của gia tộc Atreides. Đó là thứ khuôn mẫu mà bà được Học viện Bene Gesserit nuôi dưỡng và huấn luyện, và nó vẫn còn đậm nét ngay cả lúc này khi mà bà đã đem tài năng của mình ra chống lại Hội Nữ tu.
“Nàng đã nghe được lúc Irulan đến gặp ta hôm nay,” chàng trách.
“Em đã nghe,” nàng nói mà không nhìn chàng.