Một lần nữa, Scytale quan sát cái sân. “Trong nhà này còn ai nữa?” hắn hỏi.
“Tất cả đang ở đây rồi,” Farok nói. “Anh vẫn chưa cho tôi biết anh định làm
gì với con bé. Con trai tôi muốn biết điều đó.”
Như để trả lời, Scytale vươn tay phải ra. Từ ống tay áo thụng một cái kim lấp lánh phóng ra đâm vào cổ Farok. Không la hét, không thay đổi tư thế. Farok sẽ chết trong một phút, nhưng giờ ông ta ngồi bất động, đông cứng vì độc dược trên mũi kim.
Scytale chậm rãi đứng dậy bước qua sân tới chỗ nhạc sĩ mù. Cậu thanh niên vẫn đang thì thầm với cô gái khi mũi kim đâm vào mình.
Scytale nắm cánh tay thiếu nữ, nhẹ nhàng kéo cô ta dậy, thay đổi diện mạo trước khi cô ta kịp nhìn hắn. Cô ta đứng thẳng người, và chăm chú nhìn vào hắn.
“Có chuyện gì vậy, ông Farok?” Cô ta hỏi.
“Con trai ta mệt và cần nghỉ ngơi,” Scytale nói. “Đi thôi. Chúng ta sẽ ra bằng cửa sau.”
“Bọn con đã có cuộc nói chuyện thật hay,” cô ta nói. “Con nghĩ con đã thuyết phục được chàng lắp mắt Tleilaxu. Nó sẽ khiến chàng lại đáng mặt đàn ông.”
“Chẳng phải ta đã nói thế bao lần sao?” Scytale hỏi, giục cô ta đi vào hậu viện.
Hắn để ý một cách tự hào rằng giọng hắn hợp chuẩn xác với diện mạo. Đó hiển nhiên là giọng của ông già Fremen, người lúc này hẳn đã chết.
Scytale thở dài. Hắn tự nhủ là hắn đã nương tay, và các nạn nhân chắc chắn đã biết trước về hiểm họa. Giờ người thiếu nữ này sẽ cần được ban cơ hội.