“Dĩ nhiên là thần không biết gì về quá khứ của mình, tâu Bệ hạ. Người ta giải thích rằng thần không thể có ký ức gì về tiền kiếp. Tất cả những gì còn lại là khuôn mẫu do gene quyết định. Tuy nhiên vẫn có những khoảng trống chứa đầy những gì đã từng quen thuộc. Những giọng nói, nơi chốn, thức ăn, gương mặt, âm thanh, hành động - thanh kiếm trong tay thần, bộ điều khiển tàu chim...”
Nhận thấy tên Người Hiệp hội đang quan sát cuộc nói chuyện này kỹ thế nào, Paul hỏi: “Ngươi có hiểu mình là một món quà không?”
“Thưa Bệ hạ, thần đã được giải thích điều đó.”
Paul ngồi dựa ra sau, đặt tay lên hai tay vịn trên ngai.
Ta nợ gì thể xác Duncan? chàng thầm hỏi. Anh ấy đã chết để cứu ta. Nhưng đây không phải là Idaho, đây là một ghola. Dù vậy đây vẫn là cơ thể và trí tuệ đã từng dạy Paul lái tàu chim như thể vai chàng mọc cánh. Paul biết mình không thể cầm kiếm mà không trải qua sự giáo dục nghiêm khắc của Idaho. Một ghola. Đây là xác thịt đầy ấn tượng giả tạo, dễ hiểu nhầm. Những liên hệ cũ vẫn còn dai dẳng. Duncan Idaho. Cái mặt nạ người ghola đang mang không đáng kể bằng lớp quần áo dệt bằng tính cách, mơ hồ và thấp thoáng di chuyển theo hướng ngược lại bất cứ thứ gì mà người Tleilaxu đã che giấu.