Paul chờ đợi tín hiệu riêng nào đó từ em gái. Có thể là bất cứ cử chỉ hay ngôn từ nào, điều gì đó ma thuật và huyền bí, dòng chảy hướng ngoại vừa vặn với chàng như mũi tên khớp vào cây cung khổng lồ. Thời khắc này như thủy ngân run rẩy trong nhận thức chàng. “Sẽ có đau buồn,” Alia ngâm. “Ta nhắc các ngươi rằng mọi thứ chỉ là điểm khởi đầu, mãi mãi ở điểm khởi đầu. Các thế giới mới chờ đợi chúng ta chinh phục. Cái gì đó trong âm thanh của giọng ta sẽ vươn lên tới những số phận cao vời. Ngươi sẽ cười nhạo quá khứ, quên đi những gì giờ đây ta nói: có chỗ đồng nhất trong mọi sự khác biệt.” Paul nén tiếng kêu thất vọng khi Alia hạ đầu xuống. Con bé không nói điều chàng muốn nghe. Cơ thể chàng như cái mai khô, cái vỏ bị con côn trùng sa mạc nào đó bỏ lại.