Những người khác hẳn cũng cảm thấy tương tự, chàng nghĩ. Chàng cảm nhận sự bồn chồn quanh mình. Đột nhiên, một phụ nữ trong đám đông, ai đó ở xa phía dưới thánh đường về bên trái Paul, hét lên, một âm thanh thống khổ không lời. Alia ngẩng đầu lên, và Paul có cảm giác choáng váng rằng khoảng cách giữa họ đã sụp đổ, rằng chàng đang nhìn thẳng vào đôi mắt đờ đẫn của Alia - chỉ cách nàng vài tấc. “Ai gọi ta?” Alia hỏi. “Là con,” người phụ nữ kêu lên. “Là con, Alia. Ôi, Alia, hãy giúp con. Người ta bảo con trai con đã bỏ mạng trên hành tinh Muritan. Có phải vậy không? Chẳng lẽ con không bao giờ được nhìn thấy con trai con lần nữa... không bao giờ nữa?” “Ngươi cố bước ngược trên cát,” Alia ngâm.