Bijaz lên tiếng. “Tôi vận hành cái máy được gọi là ngôn ngữ. Nó kẽo kẹt và rên rỉ, nhưng nó là của tôi.” Một món đồ chơi của người Tleilaxu, biết học hỏi và cảnh giác, Paul nghĩ. Dòng Bene Tleilax không bao giờ vứt bỏ thứ đáng giá thế này. Chàng quay người, quan sát người lùn. Đôi mắt tròn mang dấu hiệu melange đáp lại chàng. “Ngươi còn tài năng nào nữa, Bijaz?” Paul hỏi. “Tôi biết lúc nào chúng ta nên đi,” Bijaz nói. “Đó là biệt tài ít người có được. Có thời điểm kết thúc - và đó là khởi đầu tốt đẹp. Chúng ta hãy đi thôi, Usul.” Paul kiểm tra lại trong ký ức về thị kiến: không có người lùn nào cả, nhưng lời con người bé nhỏ này nói hợp với hoàn cảnh. “Lúc ở cửa, ngươi đã gọi ta là Bệ hạ,”