“Tôi chỉ liều ngón tay mình thôi,” Bijaz phản đối, giọng the thé. Hắn chỉ vào Usul. “Tôi chỉ vào Usul. Chẳng lẽ ngón tay tôi không phải chính là Usul sao? Hay đó chỉ là phản chiếu của thứ gì đó tầm thường hơn?” Hắn đưa ngón tay lại gần mắt, nhìn nó cười nhạo báng, mắt này rồi mắt kia. “A ha ha, ruốt cuộc thì cũng chỉ là ngón tay mà thôi.” “Nó thường huyên thuyên như vậy,” Dhuri nói, giọng đượm vẻ lo lắng. “Thần nghĩ vì thế mà nó bị người Tleilaxu vứt đi.” “Tôi sẽ không được bảo trợ,”
Paul nói. “Hẳn ngươi đã biết ta?” “Ngài đã được tấn phong, Bệ hạ,” Bijaz nhăn răng cười. “Ngài không chỉ là Usul tầm thường. Ngài là Hoàng đế họ Atreides, Paul Muad’dib. Và ngài là ngón tay tôi.” Hắn giơ ngón trỏ bàn tay phải lên. “Bijaz!” Dhuri gắt. “Mày thật liều lĩnh.”