Paul đứng dậy. Chàng cảm thấy bom thạch thiêu đã lụi đi, im lặng phía dưới chàng. Người chàng ướt đẫm mồ hôi trong bộ sa phục trơn trượt - quá nhiều mồ hôi nên bộ đồ không điều chỉnh được. Không khí hít vào phổi mang theo hơi nóng và mùi lưu huỳnh của quả bom. Khi chàng nhìn những người lính đang đứng lên quanh mình, màn sương trước mắt Paul chìm vào bóng tối. Chàng gọi thị kiến tiên tri về những giây phút này, rồi quay người và bước theo con đường mà Thời gian đã khắc cho mình, lắp chính mình vào thị kiến vừa vặn tới mức nó không thể trốn thoát.