Ngọn gió tô điểm bầu trời phản trắc đầy đám lông chim nâu nhạt và dải pha lê với đường nét lạ lùng màu vàng và đỏ tuôn tràn. Ngọn gió lạnh và cao vời vợi, đập vào Tường Chắn với hàng suối bụi. Paul cảm thấy hơi ấm của Chani bên cạnh mình. Trong giây lát chàng hạ tấm màn lãng quên lên thị kiến. Chàng có thể chỉ đứng đây với đôi mắt nhắm. Dù vậy Thời gian không chịu đứng yên vì chàng. Chàng hít vào bóng tối - không sao trời, ráo hoảnh. Nỗi ưu phiền làm tan vật chất cho tới khi những gì còn lại là nỗi kinh ngạc thấy các âm thanh làm ngưng tụ vũ trụ của chàng ra sao. Mọi thứ quanh chàng đều dựa vào thính giác đơn độc của chàng, chỉ lùi lại khi chàng chạm vào sự vật: tấm màn, bàn tay Chani... Chàng thấy mình lắng nghe hơi thở của Chani. Đâu là sự bấp bênh của những thứ chỉ có thể xảy ra song không chắc chắn xảy ra? chàng tự hỏi. Trí óc chàng mang gánh nặng ghê gớm của những ký ức bị cắt xén. Trong mỗi khoảnh khắc thực tại có vô khối dự đoán, những điều mang cái số không bao giờ được trở thành. Cái tôi vô hình trong chàng nhớ lại những quá khứ sai lạc đó, gánh nặng của chúng đôi khi đe dọa nhấn chìm hiện tại. Chani dựa vào cánh tay chàng.