Chàng cảm thấy cơ thể mình qua cái chạm tay của nàng: da thịt đã chết cuốn theo những con triều của thời gian. Ở chàng sặc mùi những ký ức đã thoáng nhìn thấy vĩnh cửu. Nhìn thấy vĩnh cửu là bị phơi bày trước những bốc đồng của vĩnh cửu, bị áp chế bởi các chiều vô tận. Tính bất diệt sai lầm của sự tiên tri đòi hỏi sự trừng phạt: Hiện tại và Tương lai đồng hóa vào nhau. Lại một lần nữa, thị kiến dâng lên từ cái lỗ đen, đeo bám lấy chàng. Nó là mắt chàng. Nó khiến cơ bắp chàng chuyển động. Nó dẫn lối chàng vào khoảng khắc tiếp theo, giờ tiếp theo, ngày tiếp theo... cho tới khi chàng thấy mình luôn ở đó! “Đã đến lúc chúng ta đi rồi,” Chani nói. “Hội đồng...” “Alia sẽ ở đó thế chỗ ta.” “Con bé có biết phải làm gì không?”