“Chúng ta cùng phát triển trong một cái bể: tôi đầu tiên, rồi tới anh.” Đôi mắt kim loại khiến Hayt đột nhiên đau rát. Màn sương đỏ lung linh bao phủ mọi thứ anh thấy. Anh thấy mình bị cắt đứt khỏi mọi giác quan trực tiếp ngoại trừ nỗi đau đớn, và anh cảm nhận quang cảnh xung quanh mình qua lớp ngăn mỏng như sương khói. Tất cả đều trở thành ngẫu nhiên, sự liên quan tình cờ của vật chất vô tri giác. Ý chí của riêng mình không khác hơn là một thứ huyễn ảo thăng trầm. Nó sống không hơi thở và nhận biết được chỉ như ánh sáng nội tâm. Với sự rõ ràng sinh ra từ nỗi tuyệt vọng, anh xuyên qua màn sương bằng thị giác đơn độc.