Sự chú ý của anh tập trung như ánh sáng chói lòa vào dưới Bijaz. Hayt thấy mắt mình đâm xuyên qua các lớp của người lùn, thấy con người nhỏ bé đó như trí tuệ được thuê mướn, và bên dưới đó, một sinh vật bị giam hãm trong những cơn đói và nỗi khát khao nhung nhúc trong mắt - từng lớp từng lớp, cho tới khi, cuối cùng, chỉ còn lại sinh vật-thực thể bị biểu tượng thao túng. “Chúng ta đang ở trên chiến trường,” Bijaz nói. “Anh có thể nói về nó.” Được mệnh lệnh đó trả tự do cho giọng nói, Hayt cất tiếng: “Ông không thể buộc tôi giết Muad’dib.”