Bijaz cười, như thể đang lắng nghe giọng nói bí hiểm nào đó. “Giờ anh sẽ quên,” hắn nói. “Khi thời điểm tới, anh sẽ nhớ. Tên Atreides sẽ nói: ‘Nàng đã mất.’ Lúc đó Duncan Idaho sẽ thức tỉnh.” Người lùn vỗ tay. Hayt làu bàu, cảm thấy mình đã bị làm gián đoạn giữa luồng tư tưởng... hay có lẽ là giữa một câu nói. Đấy là gì? Điều gì đó về... mục tiêu? “Ông muốn làm tôi bối rối và thao túng tôi,” anh nói. “Sao lại thế?” Bijaz hỏi. “Tôi là mục tiêu của ông và ông không phủ nhận được điều đó,” Hayt nói. “Tôi không nghĩ sẽ phủ nhận điều đó.” “Ông định làm gì với tôi?” “Lòng tốt,” Bijaz nói. “Lòng tốt đơn thuần.”