Anh nói dịu dàng và hợp lý như nói với một đứa bé: “Hãy cho thần biết Người đã dùng bao nhiêu hương dược.” Anh nắm lấy vai nàng bằng tay trái. “Ngôn từ là thứ máy móc mới ghê tởm làm sao, quá thô sơ và mập mờ,” nàng nói. Nàng giật ra khỏi tay anh. “Người phải nói cho thần,” anh nhất quyết. “Hãy nhìn Tường Chắn,” nàng vừa ra lệnh vừa chỉ về phía đó. Ánh mắt nàng dõi theo bàn tay đang chìa ra, run rẩy khi cảnh vật sụp đổ trong thị kiến áp đảo mình - lâu đài cát bị những ngọn sóng vô hình xô đổ.