Nàng đảo mắt đi, sững sờ khi nhìn thấy gương mặt người ghola. Những đường nét đó xô đẩy, già đi, rồi trẻ lại... già đi... trẻ lại. Anh là chính cuộc đời, khẳng định, bất tận... Nàng quay người định bỏ chạy, nhưng bị anh nắm cổ tay trái giữ lại. “Thần sẽ cho gọi bác sĩ,” anh nói. “Không! Ngươi phải để ta nhìn thấy thị kiến đó! Ta phải biết!” “Giờ Người sẽ vào trong,” anh nói. Nàng nhìn xuống tay anh. Nơi da thịt họ chạm nhau, nàng thấy như có dòng điện chạy qua, vừa quyến rũ vừa đáng sợ. Nàng giật tay ra, thở hắt: “Ngươi không thể giữ được cơn lốc!” “Người cần chăm sóc y tế!” anh gắt lên. “Ngươi không hiểu sao?” nàng gặng. “Thị kiến của ta không đầy đủ, chỉ là những mảnh vỡ thôi. Nó rung rinh và giật. Ta phải nhớ tương lai. Ngươi không hiểu sao?” “Tương lai còn là gì nếu Người chết?”