anh hỏi, nhẹ nhàng buộc nàng đi vào khu tư thất Hoàng gia. “Ngôn từ... ngôn từ,” nàng lẩm bẩm. “Ta không giải thích được. Điều này là duyên cớ dẫn tới điều khác, nhưng không có nguyên nhân... không có hệ quả. Chúng ta không thể để vũ trụ như trước được. Dù có thử thế nào, vẫn có khoảng trống.” “Hãy nằm xuống đây,” anh yêu cầu. Chàng thật ngốc! nàng nghĩ. Bóng râm mát mẻ ôm lấy nàng. Cơ bắp nàng râm ran như những con sâu - cái giường chắc chắn mà nàng biết rất mong manh. Chỉ không gian là vĩnh cửu. Mọi thứ khác đều không chắc chắn. Cái giường tràn đầy bao nhiêu cơ thể, tất cả đều là của nàng. Thời gian trở thành cảm nhận đa phương, quá tải. Nó không cho nàng một phản ứng đơn nhất nào để chiết ra. Nó là Thời gian. Nó vận động. Toàn vũ trụ trôi lùi lại, tiến lên trước, nghiêng sang bên.