“Nó không có khía cạnh-vật chất nào,” nàng giải thích. “Ta không thể xuống dưới nó hay vòng qua nó. Chẳng có nơi nào tạo được đòn bẩy.” Rồi người người xao động quanh nàng. Nhiều người giữ tay trái nàng. Nàng nhìn cơ thể mình chuyển động, lần theo cánh tay quanh co để ngước lên mặt nạ lỏng của một gương mặt: Duncan Idaho! Đôi mắt anh... sai lệch, nhưng đó là Duncan-đứa trẻ-đàn ông-thanh niên-đứa trẻ-đàn ông-thanh niên... Từng đường nét đều thể hiện sự lo lắng cho nàng. “Duncan, đừng sợ,” nàng thì thầm. Anh siết tay nàng và gật đầu. “Xin hãy nằm yên,” anh nói. Và anh nghĩ: Nàng không được chết! Nàng không được! Không người phụ nữ họ Atreides nào phải chết!