Anh lắc đầu dữ dội. Những ý nghĩ đó chống lại logic của mentat. Cái chết là cần thiết để sự sống có thể tiếp tục. Người ghola yêu mình, Alia nghĩ. Suy nghĩ ấy biến thành nền đá nàng có thể bám vào. Anh là gương mặt quen thuộc trong căn phòng vững chắc đằng sau. Nàng nhận ra đó là một phòng ngủ trong khu phòng của Paul. Một người cố định, không thay đổi làm gì đó với cái ống trong họng nàng. Nàng cố nén cơn nôn ọe. “Chúng ta đến kịp thời,” một giọng nói cất lên và nàng nhận ra ngữ điệu của một trong các bác sĩ Hoàng gia. “Lẽ ra anh nên gọi tôi sớm hơn.” Trong giọng viên bác sĩ có sự nghi ngờ. Nàng cảm thấy cái ống trượt ra khỏi cổ - một con rắn, một sợi dây lấp lánh. “Mũi tiêm trực tiếp này sẽ làm Người ngủ,” bác sĩ nói. “Tôi sẽ cử một người phục vụ của Người tới để...”