“A, Duncan, Duncan trung thành,” nàng nói. “Xin đừng gọi thần như vậy,” anh van xin. “Nhưng đó chính là ngươi,” nàng nói. “Và sự trung thành là món hàng đáng giá. Nó có thể bán... không thể mua, nhưng có thể bán.” “Thần không thích những lời cay độc đó,” anh nói. “Ta nguyền rủa thứ logic của ngươi! Nó là sự thật!” “Ngủ đi,” anh nói. “Ngươi yêu ta không, Duncan?” nàng hỏi. “Có.” “Có phải đấy là một trong những lời dối trá đó,” nàng hỏi, “một trong những lời dối trá dễ tin hơn sự thật? Tại sao ta lại sợ tin ngươi?” “Người sợ sự khác biệt của thần cũng như Người sợ điều đó ở chính mình.”