“Hãy là một người đàn ông, đừng là mentat!” nàng gầm lên. “Thần là một mentat và thần là một người đàn ông.” “Vậy ngươi có biến ta thành người phụ nữ của ngươi không?” “Thần sẽ làm điều gì tình yêu đòi hỏi.” “Và sự trung thành nữa?” “Và sự trung thành nữa.” “Đó là vì sao ngươi nguy hiểm,” nàng nói. Lời nàng khiến anh bối rối. Không có dấu hiệu bối rối trên gương mặt, cơ không run lên - nhưng nàng biết. Thị kiến-ký ức phơi bày sự bối rối đó. Dù vậy nàng thấy mình đã để lỡ một phần của thị kiến, thấy rằng nàng nên nhớ thứ gì khác từ tương lai. Có một nhận thức khác mà giác quan không cảm nhận được chính xác, nó chẳng hiểu từ đâu rơi vào đầu nàng không theo cách mà quyền năng tiên tri vẫn có. Nó nằm trong bóng tối của Thời gian - đau đớn vô cùng. Cảm xúc!